Tôi đã suy sụp sau biến cố hôn nhân, cho đến khi...
Bỗng một ngày nào đó khi thức dậy, bạn không muốn dùng chung nhà, ngủ chung giường, ăn chung bàn... bạn sẽ làm gì? Ly hôn! Ồ tuyệt đấy, nhưng đừng vội. Mình cũng đã từng như bạn nhưng may quá, mình đã kỹ lưỡng chọn cho mình 1 con đường an toàn hơn. Đề làm gì ư, có thể là hơi chậm nhưng chắc cho cả mình, con mình, và cả một đoạn đường phía trước mà mình chọn sẽ bước 1 mình - có một hành trang mới vững chắc và lạc quan.
Nhiều cuộc hôn nhân sẽ tốt hơn nếu người chồng và người vợ hiểu rõ ràng rằng họ đang cùng một bên.
Mình cũng đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc, khi cả hai đều “cùng chiến tuyến” cho đến một ngày, cả hai không cùng tiếng nói. Những mâu thuẩn dồn dập, tiếng cãi vã, chì chiết, giận hờn đến những tuyên bố dứt khoát. Một vòng lặp kéo dài gần ba tháng trời.
Hôm đó, Saigon mưa rơi phất phơ, Upin & Ipin về nội cuối tuần như mọi khi, một mình ngồi cạnh hiên nhà, những giọt nước mắt dàn dụa và liệu mọi chuyện sẽ kéo dài tới đâu?!
Vì mẹ nuôi con đâu chỉ có “qua ngày”
Đó là lúc mình nhận ra, cần bình ổn cảm xúc nhất lúc này.
Mình cũng nhận được nhiều lời khuyên “thôi cứ nhịn đi, vốn đàn ông là thế rồi; li hôn đi chứ mày sợ gì, có tay có chân hay mày sống phụ thuộc vào nó; ở nhà chăm con, có tiền mang về đủ ấm no, tiền nuôi con thì thôi ráng nhịn, đừng làm quá lên nữa”
Hồi nhỏ, mẹ thường dặn mình “sống phải có tự tôn, nếu người ta không tôn trọng con, hãy rời đi”. Nhưng mình đã không còn bồng bột, nếu rời đi, mình đã chuẩn bị hành trang nào cho con có một cuộc sống tốt hơn hiện tại không?!
03 hành trang mẹ chuẩn bị cho con vững bước trên hành trình mới
Một người mẹ, điều quan trọng nhất vẫn là con cái, mẹ lạc quan con cái ắt sẽ hạnh phúc. Tâm lý con là điều mình quan tâm nhất, luôn có sự tử tế và tôn trọng nhau để con có tuổi thơ bình yên, ít biến động.
Mình đã chuẩn bị 05 hành trang cần thiết, khi bước qua một hành trình mới, không bị “shock” với áp lực cuộc sống.
Thứ nhất, an cư để lạc nghiệp: Mình có 3 tháng để sắp xếp chổ ở ổn thoả, phù hợp với điều kiện kinh tế và trường lớp của con.
Thứ hai, Quỹ học cho con, ít nhất 06 tháng học phí: Đối với con trẻ 6-12 tuổi, nếu chuyển trường quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của con. Khi chủ động học phí dành riêng cho con, mẹ có thời gian sắp xếp, ổn định tâm lý và công việc để lên kế hoạch tương lai mới.. Mình đã lên kế hoạch để con đến học một ngôi trường mới, gần nơi ở để có thể chủ động đưa đón và chăm sóc con ở lứa tuổi mầm.
Thứ ba, Có một sổ tiết kiệm vừa đủ để mẹ con cùng trang trải trong thời gian tìm một công việc mới, hoặc dự phòng những lúc khẩn cấp con đau ốm. Với những mẹ chưa có công việc ổn định, mình nghĩ tốt nhất là nên tiết kiệm đủ chi phí sinh hoạt trong ít nhất 3 tháng để không bị rơi vào những nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Thứ tư, duy trì chi phí đóng bảo hiểm cho mẹ và con. Càng không ổn định lại càng nên đóng bảo hiểm. Sau 1 đợt Ipin ốm dài phải nằm bệnh viện, mình mới nhận ra nó thật sự quan trọng thế nào trong cuộc sống. Vậy nên để 3 mẹ con tự tin tự lập trên đoạn đường mới, đặc biệt trong giai đoạn những đứa trẻ đang phải trải qua những đợt ốm vặt thì bảo hiểm là cứu cánh mình quyết tâm duy trì.
Cuối cùng, sự chăm chỉ và quyết tâm của mẹ vẫn là hành trang vững chãi nhất mà ai cũng cần mang theo trong chuyến hành trình này. Hãy xắn tay áo lên, và bắt tay vào cuộc sống mới. Nếu không có công việc, không tạo ra thu nhập, không có vốn thì chúng ta xin làm Cộng tác viên cho nhãn hàng phù hợp với thị trường và tử tế, chưa có kinh nghiệm thì tìm người vừa có nguồn hàng vừa chịu chia sẻ kinh nghiệm, đầu ra, cách thức bán hàng. Hãy mạnh dạn đề nghị sự giúp đỡ…..
Mình từng đọc một câu chuyện với chủ đề “đợi con vào Đại Học, tôi sẽ ly hôn”. Trong câu chuyện ấy, người phụ nữ dù đã vơi hết những yêu thương nhưng vẫn chấp nhận sống chung một mái nhà bên cạnh một người chồng trên danh nghĩa, chỉ để đợi con lớn, và để chuẩn bị cho bản thân một sự rời đi không vương vấn.
Nhìn lại quãng đường đã qua, những ngày đấu tranh tư tưởng giữa đi và ở, những ngày cô độc tự an ủi, vỗ về bản thân trong mối quan hệ của 2 người, và những ngày âm thầm chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi dài, mới thấy bản thân đã cứng cáp đến nhường nào.
Mình tin rằng, ai trong giông bão rồi cũng sẽ bỏ qua nỗi sợ để tìm kiếm cho mình một nơi dừng chân bình yên. Và mình cũng tin rằng, khi tâm an, cảm xúc không bì giùng giằng xáo trộn, mọi ngã rẽ đều đáng để trải nghiệm. Hít một hơi thật sâu, đặt bước chân vững vàng và nhìn về phía trước, nơi chỉ có nụ cười của con và niềm hạnh phúc rạng ngời của mẹ. Mẹ nhé!